Thứ Tư, 4 tháng 7, 2012

"Phở" hơn "Cơm" chỗ nào?


Nếu xét về "thành phần cấu tạo" thì cơm và phở rất giống nhau, đều được làm chủ yếu từ... gạo tẻ. Phở có thịt có hành, thì cơm có cũng có, đã vậy cơm còn hay hơn vì không bao giờ bị trộn... hàn the. Cơm cũng rẻ hơn và... no lâu hơn.



Dân gian (hay đúng hơn là đàn ông trong giân dan) gọi vợ là cơm, bồ là phở. Nếu xét theo khoa học thì cách gọi đó chẳng xúc phạm ai cả vì 2 "nguyên tố" ấy đều có 2 giá trị độc lập, chả cái nào cao hơn cái nào. Nhưng xét về giá trị "nhận thức" rõ ràng có ưu thế, vì phở luôn luôn tượng trưng cho sự bay bướm. 

Thật vậy, biết bao nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu đã tốn hàng ngàn trang giấy tán tụng phở như Thuần Việt, Hồn Việt hay Đặc Việt. Chính một quan chức cấp cao đã từng kêu: Thương hiệu Việt dường như chỉ có phở, áo dài, và nón lá. Rất ít bài viết về cơm. Nhà văn Nguyễn Tuân nổi tiếng về bài ký "Phở", chưa có nhà văn, thơ nào nổi tiếng về bài ký "Cơm". Thật quá ngạc nhiên. 

Trở lại vấn đề chán "cơm" thèm "phở", đã có rất nhiều bài vè bài thơ và chuyện hài về việc ấy mà gần như chàng đàn ông nào cũng thuộc. Ưu thế của phở so với cơm là quá rõ ràng trong chuyện tình ái, mặc dù nhiều lúc buồn cười là "phở" xấu hoặc già hơn "cơm". 

Vừa qua tại một quán bia tại trung tâm thành phố, giới đàn ông đã tổ chức một cuộc hội thảo nghiêm túc với chủ đề "cơm" và "phở". Về dự hội nghị có đông đủ giới đàn ông nhân sĩ, trí thức và các thành phần, kể cả đàn ông Việt ở nước ngoài. Sau 3 ngày khẩn trương làm việc, thảo luận sôi nổi các đại biểu đã thông nhất một bản báo cáo để đệ trình lên Liên hợp quốc giải thích nguyên nhân tại sao chán cơm thèm phở: 

1. Đàn ông thèm "phở" vì ít được ăn phở. Muốn ăn phở nhất là phở đặc biệt, phải có tiền, xe hoặc vừa có tiền vừa có xe. Trong khi cơm ngày nào cũng được ăn và phải ăn. 

2. Đàn ông dùng cơm ở nhà trong không khí quen thuộc ấm áp đến nhàm chán, còn dùng phở ở xa nhà trang trí lạ mắt, đôi khi đẹp mắt và có cả âm nhạc 

3. No thì rất khó ăn thêm cơm, còn phở no tới mấy cũng có thể làm thêm một tô cũng chẳng sao. 

4. Ăn phở xong là đứng dậy, đi ngang hoặc ngồi, nằm một chút là tuỳ. Còn ăn cơm xong nhiều khả năng phải thu dọn và rửa bát đĩa. 

5. "Phở" không quán nào giống quán nào, thậm chí là không tô nào giống tô nào. Còn cơm thì có khi bao nhiêu năm vẫn thế chỉ có nguội hơn. 

6. "Phở" có thể ăn chung với bạn bè. "Cơm" thì rất ít, phần lớn là ăn chung với... bà nấu cơm. 

7. Lúc ăn phở, dễ dàng yêu cầu thêm tý hành, tý bánh hoặc thêm tý ớt cho mặn nồng. Còn cơm có gì trên mâm hãy xơi nấy, yêu sách lôi thôi còn bị mắng hoặc bị gắt gỏng "không ăn thì thôi". Ai gắt xin tự hiểu. 

8. Phở tuy cùng một chỗ nhưng có thể tái, chín, nạm, gân.. tuỳ ta quyết định. Cơm thì do mụ nấu cơm quyết định, đàn ông chỉ có chấp hành. 

9. Nếu ăn phở nhiều tới mức độ trở thành khách quen, ta có thể ăn... thiếu. Còn nếu không đưa tiền lương và nộp ,"cơm" sẽ dừng ngay. 

10. Cuối cùng bỏ tiệm "phở" này dễ dàng tìm tiệm "phở" khác. Còn bỏ "cơm" thì phức tạp vô cùng.

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Thịt cừu hấp sữa giúp tăng tuổi thọ



Thịt cừu có hàm lượng chất dinh dưỡng cao không kém thịt bò, thịt dê, thịt lợn. Tuy nhiên thịt cừu có đặc tính dễ tiêu, thường được dùng bồi bổ cho người già, những người có lượng mỡ máu cao. Theo các người Trung Quốc thì món thịt cừu hấp sữa giúp sống lâu, món mà Giả mẫu trong truyện Hồng Lâu Mộng hay dùng (bà này sống rất thọ và da dẻ rất đẹp).


Sau đây là cách chế biến món thịt cừu hấp sữa:




1. Nguyên liệu


- Thịt cừu 300g


- Ngân nhĩ: 100g.


- Gừng


- Rượu trắng 1 chén 50 ml


- Sữa tươi 300 ml


2. Cách chế biến


b1- Đặt nồi đun sôi 1 lit nước.


b2- Cho vào nồi nước đang sôi 3 lát gừng và 1/2 chén rượu.


b3- Thịt cừu rửa sạch cho vào nồi nước đang sôi.


b4- Đun sôi 30 phút vớt thịt cừu ra thái thành miếng nhỏ.


b5- Ngân nhĩ trần nước sôi rồi thái nhỏ.


b6- Cho thịt cừu vào bát, sau đó cho ngân nhĩ lên trên.


b7- Đổ sữa tươi và 1/2 chén rượu còn lại vào bát.


b8- Hấp cách thủy khoảng 40 phút là lấy ra ăn được.

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Phương Pháp OHSAWA



Giáo Sư Georges Ohzawatên thật là Sakurazawa Nyoichi (1893-1966) thuở nhỏ rất yếu đuối, bị ung thưbao tử và lao phổi trầm trọng, do lây bệnh từ thân mẫu. Vào thời đó, mẹ ông bịbệnh lao phổi là một bệnh nan y nên bà phải từ trần lúc tuổi đời chỉ mới 30. Ít lâu sau, ông may mắn được một thiền sư đem về chùa chữa trị và truyền dạy về yhọc. Khỏi bệnh ông chuyên tâm nghiên cứu về y học cổ truyền. Năm 20 tuổi ông bắtđầu hành y, đã chữa trị thành công cho rất nhiều người. Để mở rộng thêm kiến thức,năm 30 tuổi ông sang Pháp du học về Tây Y và Sinh Vật Học ở Viện Pasteur. Về nướcphản đối chính phủ gây chiến tranh xâm lược, ông bị tuyên án tử hình, may sauđó nhờ quân đội Mỹ đổ bộ lên nước Nhật kịp thời, ông đã được phóng thích. Nhìnthấy những bệnh tật của con người ngày một gia tăng, trong đó có nhiều bệnh nany mà Tây y tỏ ra bất lực, ông cố công nghiên cứu Vô Song Nguyên lý và Dịch KinhĐông phương, lấy âm dương làm nền tảng, lấy khang kiện làm cứu cánh, ông cùngphu nhân quyết định rời xa quê hương, xuất dương du thuyết, phổ biến triết lý âm dương ở các nước Âu châu, truyền bá phương pháp chữa bệnh mới do ông khaisáng mang tên Macrobiotics tức Phương Pháp Trường Sinh Ohsawa, dùng ẩm thực để chữa lành, hầu hết các bệnh, từ thông thường đến nan y một cách dễ dàng và nhân bản.